4rum A2's class
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

4rum A2's class

LOVE A2
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

Share|

2!Teenstory: Bắt đầu một kết thúc

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
2!Teenstory: Bắt đầu một kết thúc I_icon_minitimeSat Mar 31, 2012 8:43 pm

٩(̾●̮̮̃̾•̃̾)۶ ٩(͡๏̯͡๏)۶ ٩(-̮̮̃ -̃)۶???wen ah mot chuc thoi
2!Teenstory: Bắt đầu một kết thúc Thtx_0102!Teenstory: Bắt đầu một kết thúc Thtx_0112!Teenstory: Bắt đầu một kết thúc Thtx_012
2!Teenstory: Bắt đầu một kết thúc Thtx_013phinhu_a22!Teenstory: Bắt đầu một kết thúc Thtx_014
2!Teenstory: Bắt đầu một kết thúc Thtx_0152!Teenstory: Bắt đầu một kết thúc Thtx_0162!Teenstory: Bắt đầu một kết thúc Thtx_017
Tài năng của phinhu_a2 Người này hiện đang:
Chức vụ: ::Thượng sĩ::

Danh vọng:50/1080
Kinh nghiệm:27%

Thông Tin Cá Nhân
>>Sinh nhật : 12/08/1996
>>Bài gửi : 50
>>Tuổi : 27
>>Quan niệm : ٩(̾●̮̮̃̾•̃̾)۶ ٩(͡๏̯͡๏)۶ ٩(-̮̮̃ -̃)۶???wen ah mot chuc thoi
>>HOÀNG ĐẠO : Leo SƯ TỬ

Bài gửiTiêu đề: 2!Teenstory: Bắt đầu một kết thúc

Tiêu đề: 2!Teenstory: Bắt đầu một kết thúc
2!Teenstory: Bắt đầu một kết thúc
Posted on 18/10/2010 by I'm just a girl.
Những ngày cuối tuần thú vị.

Làm việc gì đó vào mỗi weekend không có gì to tát với tôi cả. Nó chỉ là vấn đề nghiêm trọng cho những đôi yêu nhau thôi, và tôi thì..à..ừm…bạn biết đấy, là thành viên-không-chính-thức của một hội độc thân nào đó. Nơi này đủ nghiêm túc để tôi không phải ngứa mắt ghen tỵ vì những cặp đôi cười đùa với nhau như ở công viên. Quan trọng nhất, quyết định làm trợ lý cho cô thủ thư sẽ cho tôi đặc ân được Free hoàn toàn ở cái thư viện tổng hợp khổng lồ này. Cũng không tệ lắm cho những ngày cuối tuần. Dù sao tôi cũng chẳng có bạn bè gì ở Việt Nam, ngoài Vy – cô bạn du học sinh cùng về với tôi lần này thì đang về thăm miền Tây cùng gia đình. Phương- chị cùng mẹ khác cha của tôi – cũng bù đầu tiệc tùng với đám bạn ưa phô trương. Công việc của tôi rất đơn giản: là người đi sớm nhất, về trễ nhất, nhiệm vụ gói gọn trong 4 từ lau-chùi-quét-dọn. Chấm hết.

A, anh ta đã đến rồi. Lại cái kiểu trang phục “điên rồ” đó. Quần thụng, sơ-mi kẻ carô đen-trắng, mũ phớt màu ghi. Thường thì anh ta quên bỏ mũ ra, cho đến khi tôi giơ một tờ giấy trước mặt “hắn”: “Tôi nghĩ nếu không đội nón, anh trông lịch sự hơn nhiều”. Sau khoảng 2 lần thì anh ta đã tự ý thức được, và ko cần tôi nhắc nhở. “Anh ta nghĩ đây là sàn diễn thời trang chắc”. Tôi nghĩ. Nhưng vấn đề sẽ chẳng có gì nghiêm trọng nếu tôi không bắt đầu nhận ra mình chú ý đến anh ta một cách bất thường. Anh ta luôn ngồi quay lưng về phía tôi. Bên cạnh chồng sách về Xây dựng, là quyển truyện “Lại thằng nhóc Emile!”. Vấn đề là anh ta chẳng bao giờ đụng đến quyển-sách-thiếu-nhi đó, mà chỉ đặt bên cạnh, và nghiên cứu đống sách chuyên môn kia. Đó là điều khiến tôi tò mò cực độ. Cộng thêm bộ trang phục điên rồ, thì anh ta thật sự đặc biệt, dưới đôi mắt bị Tây hoá của tôi. Đó đơn thuần là một sự hấp dẫn với một con bé-tò-mò-vốn-sẵn-tính-trời như tôi, không hơn, tôi nghĩ thế.

Những ngày cuối tuần khác…

“Cô có thể ‘nhận dạng’ tôi được không? Tôi quên mang thẻ. Tôi chỉ ngồi đọc, không mượn về đâu. Giúp tôi nhé!?” Nguyên – cái tên tôi đọc được trên tấm thẻ nhân viên- cười bí hiểm. Chỉ là một nụ cười kèm 1 cái gật đầu, rồi trở lại vẻ lạnh lùng khó hiểu. Cô ta đúng là một người máy thứ thiệt. Dù sao tôi cũng đạt được mục đích. Tôi thích con gái bí ẩn, nhưng tôi là anti-fan của những cô kiêu kỳ. Tôi mò vào thư viện mỗi cuối tuần, đừng nghĩ là vì tôi độc thân, mà chỉ là tôi vừa chia tay một tình bạn thân. Đúng, thân lắm, thân đến nỗi tôi không thể nhận lời tỏ tình của cô ấy. Trốn vào thư viện là một cách dễ chịu để tránh cái nhìn khó hiểu của Phương. Tôi muốn xin lỗi. Nhưng đôi khi, lời xin lỗi chẳng có ý nghĩa gì. Tôi cũng chưa từng nghĩ hai từ xin lỗi là cách tốt để chữa lành sự tổn thương.

Một ngày thứ bảy xám xịt. Bầu trời âm u, nhưng đợi mãi không mưa, như cô gái bị phụ tình lần thứ N, muốn khóc nhưng nước mắt đã cạn khô. Khi vừa bước vào thư viện thì tôi lờ mờ nhận ra sự khác thường. Chỗ ngồi quen thuộc của tôi đã bị ai đó chiếm mất. Không thấy người, nhưng có một quyển sách được đặt ở đó, như kiểu đánh dấu lãnh thổ vậy. Tôi đành chọn đại một chỗ còn trống để giải quyết nốt bài luận.

Hôm sau, tôi cố gắng đến thật sớm, nhưng chỗ ngồi lý tưởng gần cửa sổ nhìn ra rặng hoa mười giờ của tôi vẫn bị chiếm mất, người thì không thấy đâu. Cảm giác ngờ vực ập đến. Tôi bước đến bên Nguyên, hỏi bừa: “Cô không định dọn dẹp mớ sách bừa bộn kia à?”. Nguyên ngước nhìn tôi, đôi mắt màu xanh lơ nhìn tôi trân trối, rồi cô lẳng lặng lôi ra một tờ sticker nhỏ, hí hoáy viết gì đó, rồi giơ ra trước mặt tôi, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào cuốn sách đang đọc dở. Tôi mở to mắt, đọc từng chữ trên tờ giấy: “Tôi nghĩ anh sẽ đẹp trai hơn nếu nhìn từ “mặt trước”, chứ không phải từ phía sau”. Tôi quay ra nhìn, tất cả các chỗ ngồi quay lưng về phía Nguyên đều được “đánh dấu”. Tôi cảm thấy một luồng điện chạy dọc sóng lưng, kiểu như bị bao vây bởi một đàn cáo, chứ không phải là một con cáo mắt xanh thế này.

Vậy là tôi quyết định hạn chế ngồi lại thư viện đọc mà mượn về nhà. Vấn đề là, “cô ta” theo tôi về tận nhà. Một lần, khi đang đọc “Nếu còn có ngày mai” của Sydney Sheldon thì tôi phát hiện ra một tờ giấy được kẹp giữa hai trang 28-29, chỉ vọn vẹn hai câu: “Tôi chắc anh sẽ không thể tập trung đọc từ trang này trở đi. Chúc anh cuối tuần vui vẻ.”

Giấc mơ đêm…

Nguyên với tay tắt chiếc đèn ngủ ưa thích hình chú mèo Kitty. Mắt cô hờ hững nhìn ra khung cửa sổ mở toang về hướng bờ biển. “Hình như có ai đó ngoài bãi biển” – cô dụi mắt, lẩm bẩm. Căn nhà cạnh bờ biển mà cô sống mỗi lần trở về Việt Nam rất xa khu dân cư, nên hầu như bất cứ “vật thể lạ” nào bén mảng đến đây đều làm cô cảnh giác. Đây là ngôi nhà mà bố David đã mua khi sang Việt Nam để phục vụ cho những cuộc mây mưa với mẹ. Bố mẹ yêu nhau. Nhưng mẹ là người bảo thủ, nhất mực không muốn rời Việt Nam. Rồi tôi theo bố sang Mỹ từ lúc 5 tuổi. Hàng năm bố đều đưa tôi về thăm mẹ và chị, và chồng của mẹ.

Một giờ sáng. Chỉ còn ánh sáng phát ra từ những ngôi biệt thự xung quanh, nên cô không chắc lắm những gì mình nhìn thấy. Bung chiếc chăn dày cộm, Nguyên nhảy ra khỏi giường bước đến bên cửa sổ, nheo mắt chăm chú vào “vật thể lạ”. Một chàng trai với chiếc áo sơ mi màu trắng dài tay, mái tóc vàng uốn xoăn lãng tử, đang mải miết kéo một bản nhạc bằng cây vĩ cầm màu đen, một sự hoà trộn hoàn hảo với màn đêm lạnh lẽo….Ở chàng trai toả ra một thứ ánh sáng kì lạ, như bột lân tinh. Trước khi kịp xỏ giày và chiếc áo khoác, cô chạy thật nhanh ra bờ biển, về phía chàng trai. Đôi chân trần trở nên tê cóng khi bị những cơn gió lạnh buốt tấn công. Cô nhắm chặt mắt lại để tránh những hạt cát bay vào. Chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng manh khiến cô không còn điểm tựa. Khi cô chỉ còn cách bờ vai chàng trai khoảng một cánh tay, đầu gối cô bỗng khuỵu xuống. Nguyên cố đưa tay chạm vào vạt áo chàng trai, nhưng khi ngẩng lên, xung quanh cô chỉ là một lớp không khí quánh đặc. Chàng trai đã hoàn toàn biến mất, như thể chưa từng tồn tại. Vẫn còn hoang mang vì những gì vừa xảy ra, hụt hẫng, nuối tiếc, Nguyên cố phủi sạch những hạt cát vương trên áo, đầu gối, bàn tay, và cả khóe mắt. Bây giờ cô mới có cảm giác buốt rát vì lạnh. Bên tai cô vẫn còn văng vẳng thứ âm thanh da diết đầy mê hoặc đó. Cô uể oải cố đứng dậy bước vào nhà để hoàn thành giấc ngủ còn chưa kịp bắt đầu. Ngày mai cô phải đến thư viện sớm. Những giấc mơ lặp đi lặp lại, giờ là ảo giác, tất cả khiến toàn thân cô rã rời, lơ lửng. Kể từ ngày biến mất, không trở lại thư viện nữa.

Phố Núi.

Tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng cười giòn vang của bác tài xế. Nhìn ra ngoài cửa sổ, xe vẫn chưa qua hết con đường đèo uốn lượn. Đây là đoạn đường tôi ngại nhất, mức độ rủi ro cũng ngang ngửa trò chơi cảm giác mạnh. Tôi thích “mạo hiểm”, nhưng không thích “liều mạng” cho lắm…. Thế nên tôi đã quyết định chọn chuyến đi ban ngày để “bảo đảm an toàn tính mạng”. Đây là chuyến du lịch đầu tiên của tui lên thành phố mờ sương này. Bỗng tôi nhận ra cảm giác ê ẩm lạ thường bên vai trái nên khẽ liếc sang. Một cô bé đang mượn vai tôi, say sưa ngủ. Đôi mắt khép chặt khoe hàng lông mì dày cong vút. Nhưng thật tiếc, nó chẳng hợp với khuôn mặt của cô. Cánh mũi hơi bè, đôi môi mỏng dính khép hờ. Đôi tay gầy guộc ôm chặt chiếc túi nhỏ màu hồng cánh sen. Tất cả làm tôi liên tưởng đến hình ảnh một cô gái quê, và …Nguyên. Ôi không, có lẽ là người giống người thôi. Làm sao có sự trùng hợp thế được. Tôi quyết định xua ngay ý nghĩ điên rồ đó, tranh thủ ngắm mây núi. Khung cảnh hùng vĩ phía bên dưới vách đèo khiến tôi tỉnh hẳn, màu xanh ngát choáng tầm nhìn về phía Phố Núi.

Cô bé bên cạnh khẽ trở mình. Tôi lên tiếng: “Lạnh không?”. Cô bé ngước đôi mắt màu xanh lơ nhìn lên, đưa tay phủi vội vài hạt nắng cuối ngày đi lạc trên tay áo, rồi lại lẳng lặng vùi đầu vào vai tôi, ngủ tiếp. Tôi ngẩn người, “Đôi mắt màu xanh lơ? Đúng là Nguyên? Lẽ nào mình bị cô ta ‘ám’?”. Tôi cũng không gặp Nguyên kể từ ngày quyết định không lui tới thư viện. Có lẽ chỉ là ngẫu nhiên thôi. Tôi buông một tiếng thở dài ngao ngán. Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn lôi ra chiếc áo khoác to sụ mama đã nhét vào balô, choàng nhẹ lên người cô. Con gái thật khó hiểu, tại sao cứ phải tỏ ra mạnh mẽ, khi đôi môi cứ run lên vì lạnh thế kia.

Phố Núi dần hiện ra. Trong vắt. Vài ngôi nhà cheo leo bên sườn đồi đã lên đèn….

… Ngọn đồi ướt sương…

Có tiếng gõ cửa rất nhẹ. Tôi bước ra, xoay nhẹ nắm cửa, nhìn ra ngoài. Không có ai cả. Chỉ có một chiếc hộp được đặt ngay ngắn trước cửa, bên trên là một tờ giấy nhỏ. Nét chữ vuông vức, nhỏ nhắn quen thuộc: “ Cảm ơn chiếc áo ấm áp của anh. Em có thể mời anh đi dạo được không? Nếu anh thông qua thì hãy gõ phòng em vào 5h sáng mai nhé!”

5h03’. Tôi rụt rè gõ cửa phòng Nguyên. Đón tôi là là nụ cười thân thiện của một cô bé…lạ hoắc khác.

- Chào anh, em tên Vy, em là…vệ sĩ của Nguyên tối nay, và có thể là những ngày còn lại của chuyến đi nữa. – cô bé tên Vy nháy mắt cười tinh nghịch.

- Okie, anh tên Quân. Rất hân hạnh được…thử tài vệ sĩ của em. – Mặc dù hơi khó chịu, tôi vẫn nhún vai mỉm cười đáp trả.



Khu chợ đêm của phố núi nhộn nhịp lạ thường. Món đắt hàng nhất là sữa đậu nành nóng hổi…Tôi cố chen chân mua cho 2 cô bé ( tức là Nguyên và Vy) mỗi người một ly.

Nguyên chun mũi hít hà hơi nóng từ ly sữa, rồi chạy ào về phía ngọn đồi trước mặt, đối diện cổng chợ. Chỉ trong vài giây, Nguyên đã mất hút trong làn sương lạnh về phía ngôi nhà sàn trên đỉnh đồi.

Tôi nhìn Vy tỏ vẻ ngạc nhiên. Vy đáp lại bộ bằng ngơ ngác của tôi bằng một câu hỏi rất-không-liên-quan:

- Anh chơi vĩ cầm à??

- Không. – Nếm thấy mùi nguy hiểm đâu đây, tôi trả lời gọn lỏn, không để ý đến vẻ mặt tiu ngỉu của Vy.

- Thế anh có ý định… sẽ học một khoá không? – Vy lại tiếp tục chủ đề “vĩ cầm”.

- Điều đó lại càng không. – Tôi khẳng định chắc nịch.

- Tiếc nhỉ? – Vy tặc lưỡi.

Mặc dù có ti tỉ câu hỏi trong đầu, nhưng tôi quyết định không hỏi thêm. Tôi không thích làm một gossip-boy. Nhưng dường như Vy thì nghĩ ngược lại.

- Nguyên lên đây để thử tìm “hoàng tử trong giấc mơ” của nó. “Định mệnh” thế nào lại gặp anh. Anh đừng sợ, chỉ là…ngẫu nhiên thôi. Ngoại hình thì… không phải nói, y chang, ngoại trừ mái tóc vàng. Có lẽ trong giấc mơ nó tự tưởng tượng ra thế cho…hoành tráng. Nhưng, thật tiếc, anh không biết chơi vĩ cầm.

Tôi ngơ ngác không hiểu gì. Đột nhiên Nguyên hiện ra khỏi màn sương, lúc bấy giờ đã được trộn với ánh mặt trời buổi sớm lung linh, trông vẻ mặt đầy phấn khích. Tay ôm chặt chiếc vĩ cầm bám đầy bụi, cô say sưa nói chuyện bằng…tay với cô bạn. Không biết cô hỏi gì mà chỉ thấy Vy mím môi lắc đầu. Vy quay sang tôi: “Chị của Nguyên bảo trong ngôi nhà này có một cây vĩ cầm ai đó bỏ quên, nó không tin, nên muốn lên xem tận mắt. Không ngờ là …thật.” Nét mặt Nguyên có vẻ rất thất vọng. Có lẽ vì…tôi nói tôi mù “vĩ cầm” chăng? Cảm giác tò mò, ngạc nhiên, thích thú, tất cả vón lại thành một cục bột cảm xúc, nghẹn lại trong cổ. Từ lần đầu tiên gặp Nguyên, cho dù cô “không thèm” nói với tôi một lời nào, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến trường hợp “hi hữu” là cô bị câm. Ở Nguyên luôn toát ra một vẻ sinh động lạ kì, khiến ai tiếp xúc cũng phải mở toang mọi giác quan ra để đón lấy. Tôi thấy có gì đó đang len lỏi, rất nhẹ nhàng, vào từng ngóc ngách trong lồng ngực. Tôi biết đã đến lúc hành động.



Buổi sáng cuối cùng ở Phố Núi. Tôi lọ dọ bước xuống nhà bếp của khách sạn. Mọi người đang xúm xít quanh nồi khoai lang. Khói bốc lên nghi ngút, mang lại chút ấm áp hiếm hoi cho những cái nhìn run rẩy của các du khách. Tôi bước đền gần Vy:

- Nguyên vẫn chưa dậy hả em?

- Nó về trước vào tối hôm qua rồi anh à. Nó phải chuẩn bị hành lý để bay về Mỹ gấp. Nó đưa cho anh bức thư này- Vy bình thản trả lời.

Tôi ôm bức thư và bộ mặt thẫn thờ trở lên phòng.

“ Cảm ơn anh. Nhờ anh mà em đã đạt được mục đích của mình. Đó là khiến anh nghĩ đến em ít nhất 1’ mỗi ngày trong vòng 1 tháng. Em không bám theo anh lên phố Núi, mà chỉ muốn thoả mãn trí tò mò và trả lời cho giấc mơ của mình. Em hi vọng đã không tự biến mình thành một kẻ phiền phức trong mắt anh. Em không thích kiểu tình yêu chớp nhoáng, nhưng vì em không có nhiều thời gian. Anh yên tâm, ban đầu có thể hơi khó chịu một tí. Nhưng chỉ một lúc nữa thôi, sau chuyến đi này, anh sẽ thấy dễ chịu, và mỉm cười khi nghĩ về em, khi em kết thúc hành trình của mình tại đây”.

Cuối thư là dòng địa chỉ email của Nguyên. Nguyên nói đúng. Tôi rất “khó chịu” khi phải nghĩ về em mỗi ngày. Đến nỗi tôi vứt luôn quyển sách “Lại thằng nhóc Emile” ở nhà, vì có em đã đủ giảm bớt sự buồn tẻ trong thư viện rồi. Đến nỗi mỗi lần mang những quyển sách mượn từ thư viện về nhà đọc, tôi đều lật nhanh đến trang 29, chỉ để đọc những tin nhắn trong trẻo của em. Nhưng tôi lo khi nghĩ đến cảm giác mình bị đánh gục bởi một cô gái, nhất là một cô gái quá đặc biệt như Nguyên. Nhưng điều đó có còn quan trọng khi em đã “đánh dấu” hết mọi chỗ trong tim tôi. Đúng rồi, tôi sẽ bắt đầu từ….địa chỉ email của em. Sau đó sẽ tặng em bản nhạc ưa thích của tôi hồi còn học vĩ cầm trong nhạc viện. Chính tôi sẽ là người bắt đầu từ kết thúc vội vã của Nguyên.

Libra

Chữ ký của phinhu_a2

2!Teenstory: Bắt đầu một kết thúc

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
4rum A2's class :: Forum :: Truyện-
Đăng Nhập NhanhThanks for viewing Teen Bình Dương ^_^!
.:Đăng kí:. | .: Quên mật khẩu :.
----